Bên phía đối diện quán ăn bên cạnh ranh giới Campuchia,
Khánh An, là một điểm chuyên thu mua ốc. Tôi có cơ hội qua đó trò chuyện về con
ốc.
Tôi được biết nguồn ốc bưu và ốc đít bằng tại An Giang đã
cạn kiệt. Hiện giờ người ta phải chạy qua bên kia ranh giới và đi sâu vào đến
gần ranh giới Thái Lan, họ mới lượm được loại ốc này. Phần lớn số ốc bưu mà họ
thâu mua tại đây, sau khi được phân chia ra loại, họ vận chuyển tiếp về tới Hà
Nội và lúc đó giá sẽ trở thành 130 ngàn một kg.
U hà, hèn chi cách đây gần 2 năm, tôi ăn một bát bún ốc, loe
ngoe có vài con, mà phải trả giá 30 ngàn đồng, chắc bây giờ còn mắc hơn.
Nói về ốc anh Hoài, một nhà văn nổi tiếng của vùng An Giang,
cho tôi biết một món ốc, khá đặc biệt mà bây giờ chỉ là ký ước mà thôi.
Hồi xưa, khi người ta chỉ trồng lúa có một mùa, mỗi lần cấy
đất vào tháng 3, người ta bắt được những con ốc nằm trong ruộng, rồi chỉ cần
rửa cho sạch bùn, sau đó đem nặn ít chanh mà không có chanh thì vò lá rau răm
hay lá rau om, xong đem nhét vào con ốc. ;ột lát sau thịt ốc sẽ chín tái và ăn
giòn tan, ăn rất béo ngọt.
Còn những con ốc mà bắt trong sông thì thiếu độ béo, sẽ
không làm được món này. Giờ nay ruộng lúa được canh tác đến 3-4 vụ, người nông
dân nào dùng phân hóa học, nào dùng thuốc, thì những con ốc trên ruộng cũng bị
tuyệt chủng luôn.
Thế là tôi lại biết được một món ăn dân giã ngày xưa, nhưng
sẽ không bao giờ có dịp thưởng thức và cũng không ai được biết tới món này nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét