Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

Súp lươn trên vùng Tây Nguyên

Sau khi phải tạm gác cuộc hành trình qua bên, vì công việc. Tôi lại quành lại tỉnh Đắk Lắk để tiếp tục cuộc khám phá.
Lúc tôi chạy ngang thị trấn Krông Năng vào khoảng xế trưa. Tôi đảo một vòng thị trấn bé nhỏ này, hy vong để tìm một món gì lạ ăn trưa.
Tôi tìm thấy một món lạ mà đập mắt tôi, đó là món Xúp Lươn Bánh Ướt. Tôi ghé lại ăn thì họ cho tôi biết, quán đã hết bánh ướt, nên tôi chấp nhận ăn thử món ấy với bánh phở cũng được.
Trong khi cô chủ quán vào phía trong làm món Xúp Lươn cho tôi, Tôi lòng vòng trước quán chụp hình cái bảng có món ăn lạ này. Ấy thế mà có 3 bác đang nhậu bàn trong, thắc mắc là tôi quay phim gì lung tung vậy? hỏi dò tôi đủ thứ chuyện?
Tôi thấy mấy câu hỏi chặn họng này quen quen à nha. Khi tôi giải thích là tôi chỉ chụp những hình ảnh có liên quan đến các món ăn mà thôi. Thế là có một bác mạnh miệng trong nhóm kêu tôi lại và hỏi tại sao tôi lại không quay dĩa lươn xào sả ớt mà họ đang nhậu?

Tôi cũng chìu họ và kề máy vào dĩa lươn đã bị bới, nháy cho vài tấm. Thế là bác lắm mồm lại muốn tôi ngồi lại cùng nhậu. Tôi trả lời là phải để tôi ăn cho no trước đã.
Lúc này cô chủ quán đang nấu một nồi nhỏ nước súp lươn cho tôi. Tôi ngó phớt qua, thì hỡi ơi mọt nhúm tô bột ngọt nằm gọn lỏn trong tô lươn. Tôi yêu cầu cô chủ quán nên bỏ bột ngọt ra, nhưng cô ta một hai nói là đường và cùng lúc chan nước súp đã hâm nóng lên tô lươn.

Tôi thấy tô lươn cũng hấp dẫn thiệt, thấy nhiều lươn lắm. Nhưng khi tôi ăn thì tôi thấy phía dưới tô toàn là giá, hành, rau tía tô và rau răm. Lươn thì không có nhiều như tôi tưởng, dẫu sao cũng khá khá. Tôi hỏi thăm cô chủ quán, tôi mới biết là món này xuất xứ từ Nghệ  An và cô chủ quán nhất định không cho tôi biết là cô ta dùng những gia vị gì để làm cho nước súp có màu đỏ đặm đẹp như thế.
Món này là phải nêm thêm ít chanh và nước nghệ trước khi ăn, thêm vào đó là ít lá húng quế. Khi ăn thì nhúng ít bánh phở nguội ăn cùng, ăn kiểu này mau nguội nước súp quá. Tôi thấy ăn cũng ngon, đặc biệt thịt lươn đã được rút xương.
Ăn xong mấy ông khách kia lại cứ ép tôi qua bàn họ để trao hỏi. Thôi lúc này trời đang chuyển mưa, qua xã giao một chút cũng không sao. Bác lắm miệng lúc này hù tôi là bác ta làm công an điều tra, còn bác ít nói bên kia là công an huyện, bác thứ ba hóa ra là chủ quán. 2 bác tự xưng công an, đang nghi vấn, tại sao tôi lại quay phim?
Tôi phải cho các bác ấy coi hình trong máy ảnh của tôi. Tôi chỉ muốn chìu theo các bác ấy, tôi không muốn bị một lần nữa làm phiền như hôm tôi ở Cao Lãnh. Tôi cảm thấy bác lắm miệng hỏi chuyện tôi như tôi đang bị điều tra ấy.
Khi cơn mưa đã qua tôi xin phép lên đường và thanh toán tiền cho tô súp của tôi. Lúc này bác lắm mồm tuôn ra một câu lãng nhách, sao tôi không trả tiền luôn cho dĩa lươn mà các bác ấy đang nhậu?
Đâu có hù tôi dễ vậy Diễm. Tôi trả lời ngắn gọn là tôi được mời, và đồng thời không cần nói thêm, tôi quay lưng bước ra khỏi quán. 
Các bác ấy gọi theo muốn xin số điện thoại của tôi, để liên lạc, hễ sau này còn gặp lại???

Thứ nì gặp làm éo gì.

1 nhận xét:

  1. Màu đỏ ấy là nước trái dầu điều(anh có viết 1 bài về cây đấy rồi) cả nghệ nữa

    Trả lờiXóa