Thứ Hai, 9 tháng 6, 2014

Những người yêu đất Việt và bị bạc đãi trên đất Việt

Mỗi lần thăm ông Kurt và bà Sang. Tôi đã không biết cách nào để có thể giúp họ? Sau nhiều năm làm việc, thay mặt cho quốc gia Đan Mạch trong một số chương trình trợ cấp. Đôi vợ chồng Đan-Việt này đã xây biết bao nhiêu cái cầu treo, các ngôi trường trong những vùng hẻo lánh…
Đến tuổi già, họ chỉ mong được một mảnh đất nhỏ để hưởng thụ những năm cuối tại VN. Nào ngờ họ bị cả những người thân, những người gần gũi gạt họ. Họ đã phải bán nông trại cà phê tại Bảo Lộc, nơi họ gắn bó hơn 10 năm. Để tìm nơi yên tĩnh tại một eo biển đẹp.

Lần đầu tiên tôi gặp họ là trong một túp lều nhỏ, dựng tạm bợ tại khu du lịch Bình Tiên, Ninh Thuận. Nơi đây họ đã bị lừa một cú nặng bởi một ngư dân ngu dzốt và đám chức trách của địa phương.

Họ đã mua nhằm miếng đất trong một khu dự án du lịch dạng xí hờ.
Rồi chuyến sau tôi thăm họ, họ lại đang mắc mưu mướn đất làm dự án tại Hòa Phú, gần của Phan Rí, Bình Thuận.

Hơn nữa năm sau, họ được chính quyền địa phương hứa hẹn cho mướn một bãi biển đẹp hơn, tại Bãi Dương, Minh Hóa, cũng gần cửa Phan Rí. Hóa ra miếng đất biển đầy rác ấy cũng đã lừa một anh người Úc. Anh này thì mất gần nửa năm hứa hẹn và một số tiền túi.
Lúc này thì đến phiên vợ chồng ông bạn già của tôi vướng vào cạm bẩy của những kẻ, tự gọi là yêu nước.
Sự chịu đựng của ông Kurt lúc này đã đến mức, nhưng vì thương người vợ VN, nếu quay lại Đan Mạch, mà chỉ sống chung với phần hưu của riêng ông. Ông ta quyết định dành dụm số tiền ít ỏi còn lại, để mua được miếng đất sa mạc đầy mồ mả, ngay QL1, gần cây xăng Thắng Lợi, thuộc Chí Công, Bình Thuận.

Vậy mà họ đâu có để vợ chồng già này yên đâu? Thường xuyên đến xét giấy tờ, hỏi tại sao họ lại thích về VN ở? Rồi xin tiền đổ xăng, vài lần lấy luôn cái máy vi tính của ông Kurt về cơ quan, rồi xóa luôn hình ảnh các công trình, tài liệu của người ta…..

Rồi hàng xóm thế nào? Cũng có người tốt, nhưng cũng có kẻ xâm phạm vào đất cầm nhầm….
Ông Kurt rất thích trò chuyện bằng tiếng Đan Mạch với tôi. Lâu lâu ông mới có cơ hội bày tỏ sự bức xúc của cuộc sống với một người hiểu được ông ta.

Ông ta muốn nói chuyện với tôi cả đêm, vợ chồng ông ta muốn tôi ở lại. Nhưng tôi cũng là thằng ngang bướng. Vì ngủ 1 đêm tại nhà bạn bè mà phải đi trình giấy tờ tại nhà quan!
Thôi để tôi đi ngủ bụi và để cho đôi bạn già của tôi ngủ yên giấc.
Tôi chỉ thấy buồn là không giúp gì được cho họ.

Bạn yêu Việt Nam? vậy bạn đã giúp được gì cho người Việt? Bạn giúp người Việt bằng đôi bạn già này không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét