Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2014

Cuộc gặp tiên sinh trên đường

Chuyến đi Solo Tây Bắc của tôi, cảm giác thoạt đầu có phần hơi lo lắng và e ngại. Nhưng tôi đã quá may mắn, gặp được nhiều nhà tiền bối trên cung đường này. Họ đã cho tôi những kỷ niệm thú vị mà tôi không thể nào quên được. Rất tiếc là thời gian của tôi cũng eo hẹp, nên tôi đã không đi vào những cung đường thuộc vùng sâu, những cung đường với muôn màu sắc rặc rỡ.
Hôm tôi vô tình gặp được thầy lang chữa trị bệnh cho tôi tại xã Tả Van, thuộc Sa Pa. Ngày hôm sau tôi cảm thấy khỏe hẳn và phấn khởi lên đường đi tiếp. Chỉ chạy hơn một tiếng đồng hồ sau, bên kia đường, ngay chân cầu, tôi gặp một vị dị nhân. Làm tôi phải quay ngược xe lại, để chào anh ấy.

Anh này ngước mặt lên cười và chào hỏi thăm lại tôi. Xong anh ta tự giới thiệu là mình tên Ngọc, mới 84 tuổi, hiện đang sống tại SG, gần gốc Đinh Bộ Lĩnh và Chu Văn An.
Chết mẹ, mình mới chào anh, sao bây giờ? Trước mặt mình là một tiên sinh trong giới du ngoạn không bờ bến, hihi, tôi đang nghĩ đến chuyện tiểu thuyết của Kim Dung, khi cái bang lớn gặp cái bang nhỏ.

Anh này, oh quên, tiền bối đã đi solo nhiều năm khắp mọi phương trời lắm rồi. Trên xe của tiền bối lỉnh kỉnh đồ đạc rách rưới và cả thức ăn, như bánh trái. Quan sát chiếc Cúp 78 mà dị nhân cỡi, tôi phải giỡ nón tôi xuống, thật là bái phục.
Các cây tăm xỉa răng trên tay lái, không phải là để xỉa răng, còn răng mô mà đâm với chọt, hihi. Đó là cả một hệ thống cho đèn xi nhan đấy. Dạ em bái phục, bái phục.

Tiên sinh nổi hứng giơ cái cẳng hơi thôi thối lên và cầm lấy cái dép rồi khoe tiếp. Chiếc dép này đã gắn bó với tôi trên 15 năm nay rồi. Nhờ được ngoại trang thế này, nên dã tránh được những kẻ cầm nhầm.
Nhìn chiếc dép của tiên sinh làm tôi phục lăn. Kiểu ngụy trang của tiên sinh quả đáng nể hơn kiểu tôi gắp bội lần. Tuy tôi cũng hơi buồn nôn, nhưng tôi lại còn muốn học hỏi thêm vài độc chiêu của tiên sinh này. Tôi mở lời mời tiên sinh ghé lại một quán đâu đó nhâm nhi cà phê.
Vì tiên sinh còn phải ghé Sa Pa thăm người quen và chiều nay còn phải quay lại tp. Lào Cai. Nên tiên sinh không thể dành thêm thời gian cho thằng học trò tò mò này được.

Cách đây vài tháng, một lần tôi ghé bến xe Miền Đông có việc. Tôi đã dùng mọt ít thời gian la cà hỏi thăm nhân viên một quán cà phê và một số người bán vé số rong. Nhưng ko có ai hề biết tới hay gặp được tiên sinh này. Nếu các bạn có ai biết thêm về tiên sinh? Cho tôi xin biết thêm chi tiết nhé, vì tôi còn thiếu tiên sinh một chầu cà phê.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét