Thứ Hai, 26 tháng 1, 2015

Chuyến đạp xích lô để lấy lại phông độ 9

19 jan – 23 jan

Như tôi đã dự đoán, khi mới bước ra khỏi phòng, chưa kịp tiến lại chiếc xích lô, thằng đệ tử Mau đã nhảy lên vui mừng. Sau đó 2 thầy trò tôi đạp túc tắc về phía trung tâm SG, Q10.
Mỗi lần về SG, không nhà, không cửa, tôi lại sống lang thang. Khi bố mẹ tôi không muốn tranh chấp về chuyện nhà cửa, nên tôi cũng không dám đã động tới chuyện ấy nữa làm gì. Đêm nào đón tiếp bạn hiền nơi nào, là đêm đó, đợi cho quá giờ ủn ỉn của các khách sạn, là tôi mò dzô lấy phòng nơi gần đấy.
Cũng may là tôi cũng có một điểm chính để ghé lại, sau khi rời ks vào mỗi sáng. Tôi thường ghé nhà cô 6, người con dâu của bà ngoại nuôi tôi. Ít ra thì tôi cũng được hưởng sái từ những đạo đức tốt, của bố mẹ tôi để lại. Tại nhà cô 6, là nơi tôi ăn trưa, nghỉ trưa…
Thường thì nhóm bạn bè mới cũ ở SG của tôi cũng khá đông. Hẹn hò cà phê cà pháo với họ, đôi khi cũng hết cả ngày.
Trong đó cũng có những người mà tôi rất thân, vừa được gửi đồ ké rồi được tắm ké nữa (rất là quan trọng, mỗi khi có hẹn đi ăn đêm với bạn gái. Còn đi nhậu nhẹt với đám bạn bè, thì khỏi).
Chính vì thế, tôi ít khi thích về lại SG lắm. Tôi chỉ về vài hôm rồi lại biến về những vùng quê, những nơi mà tôi cảm thấy thích hợp hơn.

Chuyến này về, tôi cũng thấy khá mệt mỏi. Hầu như bận rộn về việc ăn nhậu mỗi ngày, nên hôm lên đường để đạp ngược lại về La Gi, tôi phải hoãng lại hết 2 ngày.
Đến trưa thứ 6 tôi mới uể oải leo lên chiếc xe cà tịt cà tang để ráng đạp về hướng bên phà Cát Lái. Tiện thể khi đạp ngang đường Chu Văn An, tôi không quên ghé chào Phượt Tiên Sinh. Đến hôm nay ông ấy mới biết, lý do gắn bó với cái tên Xích Lô của tôi.
Trưa nay khi đạp xe lên cầu SG tôi cũng ấy nấy lắm, không biết gặp phải mấy chú áo dzàng, mình phải ăn nói ra sao đây? Cũng may sao, khi rẽ phải dưới chân cầu để ra đường Trần Não, có một chú đứng bên kia góc đường, mà hình như chú ấy đang bận rộn dán mắt vào con Iphone gì đấy.
Tôi ráng đạp một mạch cho tới đường Nguyễn Thị Định, rồi tôi mới ghé lại nghỉ trưa tại một quán cà phê.
Đến gần chiều tôi mới đạp xe qua phà và chỉ đạp thêm vài cây sỗ nữa, tôi cảm thấy quá đuối sức. Tôi đã không khó khăn tìm được một nơi tá túc qua đêm, sau khi phải nài nỉ và giải thích cho anh chủ nhà trọ. Con Mau ngoan lắm, nó không sủa tầm bậy và cũng không ị đái lung tung trong phòng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét