Chuyến đạp xe ngao du thiên hạ qua các nước Đông Âu cũ, tôi và anh bạn thân tôi chẳng có rèn luyện gì cả. 2 thằng tôi có chung một xu hướng, cứ đi, đến đâu hay đến đó, quan trọng là luôn phải uyển chuyển.
Ngày đầu tiên thấy đạp cũng ok lắm, đường phía bắc nước Đức khá bằng phẳng. Nhưng hỗi ơi đêm ấy 2 thằng tìm tới được một Youth Hostel là cửa hàng ngoài phố hay nhà bếp của Hostel đã đóng cửa. Lương thực mang theo trong ngày đã chén hết sạch từ lâu. Thế là phải mò vào bếp ăn vụng hay nói cho đúng là ăn trộm đồ ăn.
Sáng hôm sau thân thể cảm thấy uể oải, mà chẳng thàng nào dám xung phong nhảy ra khỏi giường. Chỉ muốn ngủ tiếp mà thôi, nhưng rồi cũng ráng lôm com bò dậy.
Ấy thế đã dậy được rồi là leo lên xe cứ đạp, hễ mệt là nghỉ.
Khi chúng tôi đạp tới Ba Lan, gặp phải chặng đường đầy đồi núi và cả 2 thằng có tính công tử, thế là tận dụng xe lửa cho được việc.
Nhân viên đường sắt của Ba Lan họ vui vẻ và nhiệt tình vô cùng, nhưng họ lại không biết nói tiếng Anh hay tiếng Đức. Làm tôi phải vẽ trên tờ giấy: dấu mũi tên đến Wrocslaw, rồi vẽ tiếp hình 2 thằng que diêm+2 chiếc xe đạp=? tiền tệ Ba Lan thời ấy.
Đơn giản thế thôi là chúng tôi đã có 2 vé để xuống sân ga. Xe lửa của Ba Lan thời ấy không thể so sánh với xe lửa quê ngoại tôi, nhưng cũng sạch sẽ và rẻ bèo luôn.
Lâu ngày ở làng quê rừng rú, vào lại thành phố lớn làm cho chúng tôi hoa cả mắt. Tôi chưa kịp định hướng mình đang ở khúc nào khu nhà ga? để mò ra cái Hostel gần đó, thì có một anh trai đứng tuổi, đến gần chúng tôi chào hỏi bằng tiếng anh và anh ấy muốn giúp cho 2 kẻ ngơ ngác chúng tôi.
Thật là quá bất ngờ nên 2 thằng chúng tôi còn đang rụt rè. Thoạt đầu chúng tôi đoán chắc anh này là dạng cò KS gì ấy? mà thôi thấy anh ấy ăn mặc lịch sự với khuôn mặt tươi cười, tôi đưa cái địa chỉ cho anh ta xem.
Rồi anh ấy ra hiệu chúng tôi hãy đi theo và chỉ có vài phút sau, chúng tôi đứng trước một tòa nhà lớn. Anh ấy chỉ vào cái địa chỉ trên tường rồi chỉ vào cái địa chỉ trên tờ giấy mà tôi đưa anh ấy lúc nãy. Tôi yên tâm nhìn 2 địa chỉ giống nhau và chưa kịp nói câu cám ơn, anh ấy đã nhanh nhẹ bước xa chúng tôi.
Thật tế ra đoạn đường ấy quá ngắn, anh ây có thể chỉ, nhưng không hiểu sao? Anh ấy lại dùng thời gian đẻ hướng dẫn chúng tôi đến tận cửa? Phải nói thời ấy, người dân Ba Lan quá là dễ thương luôn.
Sáng hôm sau 2 thằng tôi dạo khu công viên của thành phố, thấy trong khu chợ trời có một số người Châu Á đứng bán quần áo. Sau vài vòng đảo qua đảo lại, chắc chắn là mấy anh VC nhà mình đây, nên mới dám bang qua làm quen.
Dù là VC hay VK đi nữa, chúng tôi nhanh chóng trở nên thân mật và mấy anh ấy rủ chúng tôi chiều quay lại, đến giờ dọn hàng, chúng tôi được mời đến nhà các anh ấy chơi.
Anh Toàn, trưởng nhóm đi chợ mua 4 cái vó bò về làm đồ nhậu. Tôi và anh bạn tôi xin phép ra ngoài để lo vụ bia bọt. Thêm một lần nữa, tôi chứng kiến sự dễ thương của dân Ba Lan, khi tôi trả khá nhiều tiền hơn là mớ bia tụi tôi mua. Anh bán hàng trả lại tờ bạc 500 cho tôi và ra dấu là to lắm, rồi anh ta thọt tay ra mớ tiền tôi xòe ra và chỉ lấy một tờ bạc giá trị nhỏ mà thôi. Đúng là dân quê lâu ngày vao tp. nó khác.
Thế là đêm ấy chúng tôi trao đổi lẫn nhau mọi chuyện trên trời dưới đất, nỗi buồn chung của chúng tôi đều như nhau là luôn nhớ về quê nội. Rịu chè no say chúng tôi ngủ lại nhà anh Toàn. Sáng hôm sau khi dọn hàng xong, anh Toàn mới chở chúng tôi về lại nhà nghỉ để lấy đồ. Tôi nghiệp cho nhân viên tại nhà nghỉ, họ thấy chúng tôi họ mừng lắm vì cả đêm qua, họ lo lắng không biết chúng tôi ở đâu? Sao không về?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét