Thứ Năm, 17 tháng 12, 2015

CỔ TÍCH ĐỒI QUẠT GIÓ

Bình minh đã lên rồi
Ở phía đồi quạt gió
Cầm tách cà phê
Ra sân ngồi ngắm
Sưởi ấm một niềm tin
Ở đâu cũng còn người tốt.
Không biết đã bao lâu
Một ngôi nhà gan góc
Mọc giữa mã mồ
Trên gò cát trắng
Một ông già Đan Mạch
Tự tay xây cho mình.
Ông có một mối tình
Với người đàn bà Việt
Một tình yêu mãnh liệt
Neo bước chân giang hồ
Ông là người thợ nề
Xây nhà không phải khó
Xây tổ ấm trọn đời
Mới là việc không dễ
Mười bốn tuổi đi biển
Gian khó đã tôi rèn
Ông lại vội bán thuyền
Theo tiếng gọi con tim
Ông ngỡ ngàng đất Việt
Như định mệnh hút hồn
Tự phát tâm nhân ái
Làm cầu giúp người dân
Ông chỉ đồng lương hưu
Cộng vào lòng tận tụy
Nhiều làng bản khó khăn
Giờ an toàn qua suối
Sống cái nhà , già cái mồ
Người Việt mình nói thế
Ông già nhìn vợ ừ
Tôi xây cho mình nhé
Không tiền thuê thợ
Mình tự xây thôi
Dần dà sẽ có
Biệt thự trên đồi
Mà bà phải giúp tôi
Tưới cây mỗi ngày
Nâng niu từng cành
Đừng để gãy
Bà yêu ông quá
Người gì mà chu toàn
Chiếc lá xanh mơn mởn
Sẽ nói lời biết ơn
Ngay trên quê mình.
Buồn và vui lẫn lộn.
Từng đi ngang qua,
Từng tò mò muốn ghé
Nhưng không ngờ
Nơi đây có một cổ tích
Cổ tích có ông bụt
Chồn cáo cũng phải lành
Đêm chồng đi trộm gà
Sáng vợ mang tới trả.
Ông yêu đất nước mình
Bằng việc làm trong sáng
Còn sức còn giúp đời
Vẹn tình yêu – tổ ấm.
thơ của anh Duong Nguyen

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét